Hôm nay chúng ta cùng nhau tìm hiểu “bức thư gửi bản thân nhé” Vừa thư giãn đầu óc, vừa từ vựng tiếng hoa thông dụng còn gì bằng nhỉ!
第一封写给假如
假如 人生不曾相遇,我还是那个我,偶尔做做梦,然后,开始日复一日的奔波,淹没在这喧嚣的城市里。我不会了解,这个世界还有这样的一个你,只有你能让人回味,也只有你会让我心醉。假如人生不曾相遇,我不会相信,有一种人可以百看不厌,有一种人一认识就觉得温暖。
Dì yī fēng xiě gěi nǐ
jiǎrú rénshēng bùcéng xiāngyù, wǒ háishì nàgè wǒ, ǒu’ěr zuò zuòmèng, ránhòu, kāishǐ rì fù yī rì de bēnbō, yānmò zài zhè xuānxiāo de chéngshì lǐ. Wǒ bù huì liǎojiě, zhège shìjiè hái yǒu zhèyàng de yīgè nǐ, zhǐyǒu nǐ néng ràng rén huíwèi, yě zhǐyǒu nǐ huì ràng wǒ xīnzuì. Jiǎrú rénshēng bùcéng xiāngyù, wǒ bù huì xiāngxìn, yǒuyī zhǒng rén kěyǐ bǎi kàn bùyàn, yǒuyī zhǒng rén yī rènshí jiù juédé wēnnuǎn.
Bức thư thứ nhất viết cho em
Nếu như trong cuộc đời này chưa từng gặp gỡ, tôi vẫn là tôi, vẫn thỉnh thoảng nằm mơ, vẫn phải mưu sinh ngày nào cũng như ngày nào, ngột thở ở một ồn ào tấp nập. Tôi sẽ không biết được trên thế giới này vẫn còn một người như em, chỉ có em mới khiến tôi nhung nhớ, cũng chỉ có em mới có thể làm tan nát trái tim tôi. Nếu như trong cuộc đời này chưa từng gặp gỡ, tôi cũng sẽ không tin, có người khiến tôi muốn nhìn mãi không thôi, có người chỉ vừa mới gặp gỡ đã cảm thấy ấm áp.
第二封写给幸福
一直以为幸福在远方,在未来,后来发现那个拥抱过的人、握过的手、唱过的歌、流过的泪、爱过的人,所谓的曾经就是幸福。在无数的夜里,说过的话、打过的电话、思念过的人、流过的泪、看见或看不见的感动,我们都曾经有过。然后在时间的传说中一切都成为了永恒。
Dì èr fēng xiě gěi xìngfú
yīzhí yǐwéi xìngfú zài yuǎnfāng, zài wèilái, hòulái fāxiàn nàgè yǒngbàoguò de rén, wòguò de shǒu, chàngguò de gē, liúguò de lèi, àiguò de rén, suǒwèi de céngjīng jiùshì xìngfú. Zài wú shǔ de yèlǐ, shuōguò de huà, dǎguò de diànhuà, sīniànguò de rén, liúguò de lèi, kànjiàn huò kàn bùjiàn de gǎndòng, wǒmen dōu céngjīng yǒuguò. Ránhòu zài shíjiān de chuánshuō zhōng yīqiè dōu chéngwéile yǒnghéng.
Bức thư thứ hai viết cho hạnh phúc
Cứ vẫn ngỡ rằng hạnh phúc ở tương lai, ở một nơi xa lắm, sau này mới phát hiện ra, đã từng ôm ai đó, đã nắm tay, đã hát, đã khóc, đã yêu,tất cả những cái “đã” ấy chính là hạnh phúc. Có rất nhiều đêm, những lời đã nói quá, những cuộc điện thoại đã gọi, những người mà đã nhớ, những giọt nước mắt đã rơi, những thứ cảm xúc nhìn thấy hoặc không nhìn thấy, chúng ta đều đã gặp qua. Sau này, lúc mà chúng ta nhắc lại, tất cả những điều đó đều chở thành mãi mãi.